Đạo tình
Phan_3
Ngô Sâm nhếch môi: "Khi nào sao hỏa đâm phải địa cầu, cậu ấy mới hết phóng túng".
Ly Tâm bật cười. Anh chàng Ngô Sâm này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng đắn, bây giờ lại biết nói đùa, thú vị quá đi.
Tú Thủy không phản ứng kịp, quay đầu hỏi Ngô Sâm: "Ý anh là gì?"
Tiêu Vân mỉm cười chen vào: "Người chết hết rồi, cậu ấy còn phóng túng với ai?". Tú Thủy liền im bặt.
"Cậu thử nói xem, tên Tuấn Kỷ này có gì tốt mà phụ nữ suốt ngày cãi nhau vì cậu ta. Biết rõ cậu ấy lăng nhăng bỏ xừ vẫn nhất quyết theo cậu ấy. TMD, tại sao tôi không có duyên với phụ nữ như vậy nhỉ?" Nhìn hai người phụ nữ tranh giành Tuấn Kỷ, Tiêu Vân không khỏi bất bình.
Ngô Sâm liếc qua Tiêu Vân, vừa uống rượu vừa nói: "Có phải hôm nay cậu mới quen cậu ấy đâu".
Tiêu Vân hết nói nổi, đưa mắt về phía Tuấn Kỷ, thấy anh ta đang nói chuyện với người phía trước, mặc kệ hai người đàn bà cãi nhau. Một điều lạ lùng là hai cô nàng không lôi anh ta vào cuộc chiến , giống như anh ta là bảo bối của họ. Tiêu Vân lắc đầu thở dài: "Phải cho tên đó nếm mùi mới được, để hắn biết thế giới này không phải hắn muốn làm gì thì làm. Tôi thực sự muốn xem trò vui".
Ngô Sâm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hai người đàn ông cùng nhất trí, xem ra Tuấn Kỷ khiến mọi người phẫn nộ thật rồi. Ly Tâm bất giác nở nụ cười thâm hiểm: "Có lẽ bây giờ chúng ta có dịp chứng kiến màn kịch hay rồi".
Tú Thủy nghe vậy liền ngó sang bên kia, mấy người đàn ông đi cùng hai cô nàng mặt tối sầm lại. Bọn họ cảm thấy quá mất mặt, hai người đàn bà đi theo họ đến đây lại đánh ghen vì một người đàn ông khác.
Vì thế họ xông đến bạt tai hai ả. "Anh làm gì vậy, muốn đánh người à?". Hai người đàn bà vừa nhìn thấy mấy người đàn ông định giơ tay đánh mình liền lao vào người Tuấn Kỷ và hét lớn tiếng. Đồng thời, hai ả thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá mấy người đàn ông. Tiêu Vân thấy vậy lắc đầu: "Đúng là hết thuốc chữa rồi".
Tú Thủy lau mồ hôi trên trán quay đi vờ như không nhìn thấy. Ly Tâm, Ngô Sâm và Tiêu Vân cũng giả bộ không quen biết Tuấn Kỷ. Một lúc sau, Tú Thủy lên tiếng: "Thế mà anh ta cũng chịu được sao?"
"Tại sao tôi không chịu được?"
Không biết Tuấn Kỷ đi về phía bọn họ từ lúc nào. Anh ta đứng ngay sau lưng Ly Tâm. Tú Thủy chỉ tay về phía hai người đàn bà: "Anh để họ..."
"Liên quan gì đến tôi", Tuấn Kỷ ngắt lời: "Tôi chưa bao giờ mở miệng yêu cầu họ làm bất cứ điều gì. Họ tự làm tự chịu. Tôi giữ im lặng đến giờ coi như nể mặt họ lắm rồi". Tuấn Kỷ luôn giữ phép lịch sự với phụ nữ. Dù không có ấn tượng với hai người đàn bà đó nhưng anh ta vẫn có ý giữ thể diện cho họ. Nhưng lần này họ thật sự quá đáng, anh ta không thể chịu nổi nữa.
Tiêu Vân cười lớn: "Anh chàng này..."
"Chào anh đẹp trai". Tiêu Vân còn chưa nói hết câu, tiếng một người phụ nữ chen vào. Tất cả ngẩng đầu nhìn, một cô gái trẻ ăn mặc hầm hố đứng chính diện nháy mắt với Tuấn Kỷ. Tiêu Vân sờ trán, chửi thề một câu. Giờ phút này vẫn còn có người đến bắt chuyện Tuấn Kỷ, sự đời đúng là không sao hiểu nổi.
Tuấn Kỷ cười nhạt: "Xin lỗi, tôi có bạn ở đây rồi". Anh ta vừa nói vừa lại gần Ly Tâm. Tuy anh ta lăng nhăng, nhưng không phải món nào cũng chơi. Yêu cầu của anh ta tương đối cao, không phải đến cỏ dại bên đường cũng hái.
"Mày dám động đến đàn bà của tao", một người đàn ông có vẻ hung hăng xông đến bên cạnh cô gái hầm hố rồi tung nắm đấm về phía Tuấn Kỷ. Tuấn Kỷ phản xạ nhanh nghiêng đầu, thuận tay đánh lại.
"Dám đánh cả người anh em của bọn tao. Anh em đâu, mau xông lên đi. Tên này giở trò hỗn xược ở địa bàn chúng ta, hắn không muốn sống rồi", một đôi nam nữ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đứng đằng sau vừa hét lớn vừa xông tới. Cùng lúc đó, mấy người đi cùng hai ả tự xưng bạn gái Tuấn Kỷ cũng lao vào.
Cả đám người đánh nhau hỗn loạn. Cảnh giới cao nhất của cuộc hỗn chiến chính là đập bàn đập ghế, đập vỡ chai rượu. Tiếng chửi mắng, tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang khắp quán bar. Kể cả những người đứng ngoài xem trò vui cũng không nhịn nổi, thỉnh thoảng thò tay đạp chân một phát, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Ly Tâm đứng ở trên quần bar, theo dõi cảnh hỗn loạn bên dưới. Cô cười nhạt: "Thế này mới đúng. Muốn đánh thì đánh luôn đi, nói năng nhiều lời chẳng phải là đàn ông".
Tú Thủy thấy Ngô Sâm và Tiêu Vân luôn chân luôn tay, đấm người trước đá người sau giúp Tuấn Kỷ, cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nắm chặt tay Ly Tâm. Ánh mắt cô dán chặt vào ba người đàn ông, miệng hét lớn: "Mau dừng tay lại đi! Chuyện này là thế nào, mau dừng tay lại".
Ly Tâm lườm Tú Thủy một cái, kéo tay cô chạy lên sân khấu. Địch đông ta ít, ba người đàn ông rõ ràng vừa đánh trả vừa phải bảo vệ Ly Tâm và Tú Thủy. Thế mà bà chị này còn báo động cho địch biết điểm yếu của họ, nên nói Tú Thủy quá ngây thơ hay ngốc nghếch đây.
Chương 9: Chặn đường
Lúc này, đèn trên sân khấu đã tắt ngóm, Ly Tâm lần mò ngồi xuống cạnh đống nhạc cụ. Cô theo dõi hiện trường hỗn loạn bên dưới, miệng nở nụ cười đầy mê hoặc. Sau đó, Ly Tâm cầm hai dùi trống gõ mạnh lên dàn nhạc cụ trước mặt.
Tiếng trống tiếng chiêng kịch liệt vang vọng khắp gian phòng, mang tiết tấu cổ động, mạnh mẽ, gấp gáp, đầy sát khí, khiến tất cả càng thêm hưng phấn.
Tú Thủy tái mặt nhìn đám người điên cuồng ở bên dưới. Cô vội kéo tay Ly Tâm: "Em làm gì vậy?"
Ly Tâm mỉm cười: "Em góp vui với họ". Cô vốn không biết sợ trời đất là gì. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu vắng cô.
Ở dưới sàn nhảy, Tuấn Kỷ đá bay một tên, vừa vặn quay sang đối diện với Ngô Sâm. Cả hai nhìn nhau cười gượng. Lúc Ly Tâm kéo Tú Thủy chạy lên sân khấu, họ đều nhìn thấy rõ. Cô Ly Tâm này đã không sợ chết thì chớ, còn đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng trống cổ vũ của cô càng gây kích động mọi người. Tuấn Kỷ nhìn đám đông hăng máu xung quanh, chỉ hận là không thể làm gì Ly Tâm.
"Ly Tâm, chúng ta cứ bỏ đi thế này, để mặc bọn họ sao?". Ly Tâm kéo Tú Thủy chạy xuyên qua đám người đang quần nhau kịch liệt. Ra đến cửa quán bar, Tú Thủy quay đầu tìm kiếm bóng dáng ba anh bạn.
Ly Tâm thản nhiên: "Ai gây chuyện, người đó tự mình giải quyết. Nếu chị muốn quay lại chỗ đó, em sẽ đưa chị vào".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ly Tâm, Tú Thủy bất giác cắn chặt môi. Bên trong hỗn loạn như vậy, vào đó khác nào tự tìm đến cái chết. Hơn nữa, chuyện này tuy khởi nguồn từ Tuấn Kỷ, nhưng Ly Tâm cũng giúp góp công thổi lửa. Vậy mà bây giờ cô ấy bỏ đi một cách thản nhiên, Tú Thủy khó chịu lắc đầu.
Họ vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Ly Tâm thoải mái nhấn ga, phóng xe như bay. Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu trắng bạc vượt qua xe của Ly Tâm.
Ly Tâm định thần nhìn kỹ, bất giác cười ha hả. Hóa ra người ngồi trên xe màu bạc là đám Tuấn Kỷ. Xem ra bọn họ cũng không đến nỗi ngốc nghếch, biết đường rút khỏi quán bar khá nhanh.
Hai chiếc xe một đỏ một trắng lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng sáng vô cùng bắt mắt. Tiêu Vân ngồi ở ghế sau song song với Ly Tâm, anh ta hét lớn: "Cô giỏi lắm Ly Tâm. Chẳng thèm chào hỏi chúng tôi một câu đã chuồn mất. Nếu không phải Tuấn Kỷ tinh mắt, chúng tôi đúng là bị cô bỏ rơi rồi".
Gió đêm thổi bay tóc Ly Tâm, khiến dáng vẻ cô càng ngời ngời sinh động. Ly Tâm từ tốn nói: "Tôi thân quen với các anh lắm sao?"
Tiêu Vân tức đến mức không thốt ra lời. Câu nói của Ly Tâm có nghĩa là, tại sao tôi phải chào hỏi các anh, chúng ta đâu có quen biết gì nhiều?
Ly Tâm nhìn vẻ mặt tức tối của Tiêu Vân, bất giác cười nhạt: "Các anh nên cám ơn tôi đưa chị Tú Thủy ra ngoài. Nếu không, các anh chẳng đánh đấm thoải mái như thế. Các anh có tư cách gì mà ý kiến này nọ".
Tuấn Kỷ vừa lái xe vừa nghe những lời không một chút khách sáo thốt ra từ miệng Ly Tâm. Anh ta cảm thấy khó chịu nhưng đều là sự thật. Tuấn Kỷ liếc Ly Tâm: "Thế nào mới gọi là thân quen".
Ly Tâm không thèm nhìn Tuấn Kỷ, cô nhếch miệng: "Có những người vừa gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể nào thân thiết".
Ngô Sâm nghe câu nói này, bất giác liếc Tuấn Kỷ. Tuấn Kỷ vẫn nở nụ cười cuốn hút, nhưng ánh mắt anh ta sáng lên một tia rất quen thuộc. Đó là tia hứng thú với con mồi, nhưng con mồi này có vẻ không dễ săn.
Họ còn đang nói qua nói lại, đằng sau rú lên một loạt tiếng còi xe. Ly Tâm và Tuấn Kỷ đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện ra mười mấy chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc đang lao nhanh về phía họ.
Tiêu Vân nhìn một chiếc xe chạy qua, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh lùng hẳn.
"Là đám người đó". Ngô Sâm cũng trở nên nghiêm nghị.
Ngô Sâm vừa dứt lời, đội xe mui trần đi qua đột nhiên quay đầu. Ly Tâm vội phanh xe, dừng sang một bên đường nhổm lên khỏi tay lái đón xem trò vui.
"Đây không phải Tiêu Vân sao?". Một giọng nói đanh thép cất lên. Mấy mấy chiếc xe quây tròn đám Tuấn Kỷ vào giữa.
Tiêu Vân cất giọng lạnh nhạt: "Thế thì sao?"
Một người đàn ông có bộ mặt dữ tợn bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu vàng duy nhất trong đội. Hắn đứng tựa người vào cửa xe cười lớn: "Thằng khốn này. San Francisco là địa giới của chúng ta. Mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"
Tiên Vân nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tên bại tướng, mày không có tư cách nói câu đó với tao. Thua rồi không nhận, còn lén lút giở trò này nọ. Ông nội có bản lãnh đến đây đấy".
Người đàn ông nghe Tiêu Vân nói thẳng tuột, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng. Hắn vung mạnh nắm đấm về phía trước: "Lúc tao cho mày cơ hội thì mày nên suy nghĩ kỹ. Tao hỏi lại một lần nữa, mày có chịu gia nhập hay không? Không gia nhập đừng trách tao khách khí".
Đứng theo dõi ở ngoài lề, Ly Tâm cũng đại khái hiểu ra tình hình. Tiêu Vân có lẽ từng thắng những người đó trong cuộc đua xe. Vì vậy chúng muốn anh ta gia nhập đội đua của chúng. Chúng lôi kéo anh ta không thành nên giở trò với anh. Ly Tâm đột nhiên thấy khinh thường đám người đó. Quân tử cần gì nói nhiều, cứ xông lên đánh đấm một trận rồi tính sau. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trong chốc lát, Ly Tâm quên mất cô quen biết ba người đàn ông đứng giữa. Đã không nói giúp họ thì thôi lại còn muốn xem trò náo nhiệt, cô đúng là có một không hai.
"Các anh không khách khí thì làm được gì?" Tiêu Vân vừa nói xong, Ngô Sâm đột nhiên lên tiếng. Chỉ mình anh có tư cách tung hoành ở San Francisco. Dám khoe khoang địa bàn của chúng trước mặt anh, đúng là không biết trời cao đất dày.
Chương 10: Đua xe
"Không khách khí, tao sẽ...", người đàn ông mặt mày dữ tợn chưa nói hết câu, đằng sau đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng: "Có tiểu thiếu gia của tập đoàn Sâm Dục ở đây, chúng tôi nào dám không khách khí. Lần trước chúng tôi đã thất lễ, thật sự xin lỗi".
Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Ly Tâm nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này, vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn. Điều đó khiến Ly Tâm càng cảm thấy hứng thú.
Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế".
Tiêu Vân nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?"
Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách rồi".
Tiêu Vân hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Tuấn Kỷ bấm mạnh xuống, Tuấn Kỷ lắc đầu. Thân phận của Tiêu Vân chỉ có Tuấn Kỷ và Ngô Sâm biết. Tiêu Vân bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này không đơn giản chút nào.
"Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Ngô Sâm khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở cửa xe nói chuyện.
"Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ lan truyền rất nhanh đấy".
Tiêu Vân tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn với tiểu thư gì đó, đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn với tiểu thư chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh chết anh cũng không chịu.
Ngô Sâm biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng: "Điều kiện?"
"Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia có thể chơi vui vẻ".
Tiêu Vân bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông nội anh không phải là người dễ qua mặt.
"Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Tiêu Vân nhìn chăm chú vào chiếc xe sang trọng màu vàng.
"Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu. Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này làm sao có thể không tính?"
Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không rời mắt khỏi Tiêu Vân, cầm chiếc hộp bước tới đưa cho ba người.
Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn cảnh Tiêu Vân đập phá và món đồ bị vỡ. Ngô Sâm nhìn Tiêu Vân bằng ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự nhiên lại đi rước họa vào thân.
Tuấn Kỷ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời, nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu".
"Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington".
"À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh". Người trong xe bổ sung thêm một câu với Tuấn Kỷ.
Tuấn Kỷ đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người đứng đầu nhà anh".
Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh lùng bước xuống, đưa tay về phía Tuấn Kỷ: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời". Tuấn Kỷ nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta.
"Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Ly Tâm nhìn đội xe bỏ đi, thất vọng trèo lên ô tô. Tú Thủy ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ bao giờ, kéo tay Ly Tâm hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?"
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Tiêu Vân, Ly Tâm kéo Tú Thủy nhảy qua cửa xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người đàn ông. Cô tò mò muốn biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy.
Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Tiêu Vân không phải không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người đàn ông kia.
Thấy Ly Tâm tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Tuấn Kỷ cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình".
Ly Tâm càng nghe càng thấy khó hiểu. Ngô Sâm đứng bên cạnh lên tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?"
Tuấn Kỷ tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Tề gia". Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Tuấn Kỷ đã quan sát thấy con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Tề gia. Vì vậy, Tuấn Kỷ mới nhanh chóng nhận lời người đó.
"Tề gia? Tiêu Vân, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Tề gia, Ngô Sâm không khỏi giật mình.
Tiêu Vân rủa thầm trong lòng. Tề gia là hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Tiêu Vân được coi là gia tộc hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Tề gia. Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế. Đồng thời, bên cạnh Tiêu Vân còn có Ngô Sâm và Tuấn Kỷ, họ vuốt mặt cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
Chương 11: Xảy ra chuyện
Nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu, Ly Tâm lắc đầu. Không còn trò gì để xem, Ly Tâm quay người lái xe đi mất, bỏ mặc Tú Thủy vẫn đứng nói chuyện với Ngô Sâm. Mặc kệ ai là hắc đạo bạch đạo, bây giờ về đi ngủ mới là quan trọng nhất.
Hai ngày sau, Ly Tâm ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân sang trọng, trừng mắt nhìn Tuấn Kỷ đang nở nụ cười nho nhã với cô. Tên này không biết tự nhiên bị đứt dây thần kinh ở đâu, suốt hai ngày qua luôn bám chặt lấy cô, đuổi cũng không đi. Khi cô lạnh lùng không để ý đến anh ta, anh ta sẽ tự độc thoại. Lúc cô ngủ, anh ta một mình ngồi xem tivi. Ăn cơm, anh ta gắp thức ăn cho cô. Đi shopping, anh ta đi cùng cô. Cả ngày anh ta theo đuôi cô, vậy mà cô không thể tìm được lý do nổi cáu. Điều này khiến Ly Tâm buồn bực vô cùng.
Trong tình cảnh đó, Tú Thủy lại dùng các món ăn ngon dụ dỗ cô. Kết quả, bây giờ Ly Tâm ngồi trên máy bay đi Washington với bộ dạng chán chường.
"Ly Tâm, đừng đi nhầm đường đấy, hãy đi bên này". Tuấn Kỷ thấy Ly Tâm định đi theo Tú Thủy, vội kéo tay Ly Tâm đi cùng anh ta.
Ly Tâm cau mày tỏ ý không hài lòng với Tuấn Kỷ, anh ta vẫn giữ bộ mặt tươi cười. Tuấn Kỷ trăng hoa bao nhiêu năm, nhìn bộ dạng của Ly Tâm liền biết ý buông tay cô, lên tiếng giải thích về hành động thất lễ của mình: "Bọn họ đi nhận xe đua của Tiêu Vân. Chúng ta cần chuẩn bị một số việc. Cô đi theo tôi sẽ thoải mái và an toàn hơn".
Trong hai ngày qua, Ly Tâm nghe Tuấn Kỷ kể sơ qua, Ngô Sâm xuất thân từ gia tộc hắc đạo, thuộc bang phái lớn ở San Francisco. Gia tộc của anh cũng có tên trong top đầu toàn nước Mỹ. Lần này Tiêu Vân đại diện Tề gia tham gia cuộc đua xe. Tề gia tuy thế lực lớn mạnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Từ trước đến nay, những cuộc đua tranh đoạt ngôi vua tốc độ kiểu này luôn quyết liệt và có ý nghĩa rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn giới hắc đạo. Vì vậy Tiêu Vân đi cùng người thuộc giới hắc đạo như Ngô Sâm sẽ an toàn hơn.
Ly Tâm nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo Tuấn Kỷ. Chuyện này không phải chuyện đùa, sinh mạng rất đáng quý. Cô không muốn đem tính mạng ra giỡn chơi. Cuộc sống tự do thoải mái của cô chỉ mới bắt đầu không lâu.
China Town, cứ nơi nào có người Trung Quốc sống đều bị Ly Tâm coi là China Town hết. Sau khi năm người giải quyết xong mọi việc, trời bắt đầu chạng vạng tối. Ly Tâm đòi đi dạo phố, Tuấn Kỷ liền chiều ý cô. Tiêu Vân vốn không định ra ngoài để giữ an toàn, nhưng khi thấy Ly Tâm nói sẽ đi dạo phố. Anh ta không chịu nổi liền đi theo. Cuối cùng, cả Tú Thủy và Ngô Sâm cũng đi cùng họ.
"Ngon quá", nhìn bát sủi cảo nhà hàng mang đến, Ly Tâm bất giác cười tít mắt.
Tuấn Kỷ gắp miếng sủi cảo chấm gia vị vào bát Ly Tâm, mỉm cười dịu dàng: "Mũi cô đúng là mũi chó. Từ xa như vậy đã ngửi thấy mùi thức ăn ở đây rồi, phục cô thật đấy".
Ở China Town có nhiều món ăn mang hương vị Trung Quốc, khiến Ly Tâm vui đến mức không ngậm miệng. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Ly Tâm, Tuấn Kỷ liền đưa cô đi khắp nơi. Người sinh ra ở Mỹ như Tuấn Kỷ có vẻ còn hiểu biết về Trung Quốc hơn người sinh ra ở Trung Quốc như Ly Tâm.
Tiêu Vân ăn hai miếng sủi cảo đã buông đũa: "Không ngon".
Ly Tâm trừng mắt nhìn Tiêu Vân. Đồ Tây lai, không biết ăn thì đừng có động đũa, dám miệt thị món ăn Trung Quốc.
Tú Thủy cười với Tiêu Vân: "Không ngon cũng cố nuốt đi, cẩn thận Ly Tâm trở mặt với anh đó".
Tiêu Vân chưa chứng kiến cảnh Ly Tâm trở mặt vì miếng ăn bao giờ, nhưng Tuấn Kỷ đã từng chứng kiến. Anh đập vào tay Tiêu Vân: "Câm miệng, ở đây người mang dòng máu phương Đông chiếm đa số".
Tiêu Vân lộ vẻ mặt bị chèn ép: "Tôi không gây chuyện nữa, tôi sẽ trốn đi chỗ khác", khiến mọi người cười ồ.
Ngô Sâm cười cười: "Đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Mùi vị ở đây quả thực không thể so với tay nghề của Tú Thủy". Tuấn Kỷ mỉm cười không nói gì. Khẩu vị của cô nàng Ly Tâm đúng là có vấn đề. Món sủi cảo ở đây tuy đúng phong vị nhưng quả thực nếu so với Tú Thủy thì như trên trời dưới bể. Vậy mà Ly Tâm vẫn ăn ngon lành, không biết cô nàng kén ăn kiểu gì nữa.
Sở dĩ Ly Tâm thích món ăn ở đây là vì nó đậm đà hương vị quê hương, giống các món Tú Thủy nấu. Thật ra cô không hề kén ăn. Cô lại đang mê mẩn mùi vị quê nhà này nên mới chén ngon lành.
Sau khi ăn uống no nê, năm người cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Ngô Sâm và Tiêu Vân đi đầu vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có tiếng súng nổ. Ly Tâm hơi giật mình theo phản xạ lùi vào phía trong. Tuấn Kỷ còn phản ứng nhanh hơn. Ly Tâm chỉ cảm thấy người cô lắc một cái, đã bị đè sau cánh cửa.
Lại một tràng súng nổ, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh. Ly Tâm bất giác cau mày, muốn nhoài ra bên ngoài xem xảy ra chuyện gì.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu". Tuấn Kỷ nói khẽ bên tai Ly Tâm, càng ôm chặt cô vào lòng, đến mức cô không thể động đậy. Đây là lần đầu tiên có người bảo vệ cô, Ly Tâm nghiến răng: "Anh bỏ tôi ra, tôi không sao, để tôi xem nào".
Tuấn Kỷ kinh ngạc khi thấy giọng nói của Ly Tâm không hề run rẩy, không hề hoảng hốt. Anh ta bất giác cúi nhìn người phụ nữ ở trong lòng, chỉ thấy đôi mắt cô hoàn toàn bình thản, mang một tia hiếu kỳ.
Tuấn Kỷ vừa buông lỏng Ly Tâm, cô lập tức thò đầu ra ngoài cửa ngó bốn xung quanh. Người ở bên ngoài dạt cả sang hai bên ẩn nấp. Trên đường có hai người đàn ông một trước một sau lái xe bỏ chạy, xung quanh vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng. Ly Tâm tối sầm mặt, đúng là xui xẻo, cô mới vừa tới đây đã gặp phải chuyện này.
Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Hai tên sát thủ thoắt một cái đã không thấy tăm hơi. Ly Tâm vỗ vai Tuấn Kỷ, hai người ra khỏi chỗ nấp. Ở bên kia, Ngô Sâm bảo vệ Tú Thủy đứng nép sau một cánh cửa, còn Tiêu Vân trốn ở chỗ khác.
"Đúng là đen đủi thật". Tuấn Kỷ cau mày nhìn Ngô Sâm và Tú Thủy.
Ngô Sâm vừa an ủi Tú Thủy vừa liếc Tiêu Vân đang từ từ đứng dậy: "Cậu có sao không?". Lúc nghe tiếng súng nổ, Ngô Sâm lập tức đẩy mạnh người Tiêu Vân sang một bên, nhưng anh vẫn cần xác định xem Tiêu Vân có bị thương hay không.
Tiêu Vân cười gượng đi cà nhắc, tay sờ chân phải: "Bị đạn sượt qua rồi".
Tuấn Kỷ và Ngô Sâm lập tức nhăn mặt, vội vàng chạy đến xem xét vết thương của Tiêu Vân. Viên đạn sượt qua bắp chân Tiêu Vân, máu tuôn xối xả. Tuy vết thương không nặng nhưng đủ ảnh hưởng đến cuộc đua xe ngày mai.
"Tại sao các anh tự tiện đi ra ngoài mà không nghe lời dặn của chúng tôi?", người đàn ông mắt xanh của Tề gia từng lộ diện hai ngày trước đột ngột xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ bằng ánh mắt tức giận.
Chương 12: Nội tình
Không ai lên tiếng trả lời. Lúc này, việc chăm sóc người bị thương quan trọng hơn. Sau khi cả nhóm về chỗ ở, Tề gia lập tức cử bác sĩ đến băng bó cho Tiêu Vân. Người đàn ông mắt xanh sắc mặt u ám đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chốc chốc lại có người vào báo cáo tình hình.
"Thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?", người đàn ông mắt xanh sốt ruột hỏi.
Một giọng nói cung kính cất lên: "Vết thương nhẹ thôi, nhưng cơ bắp bị thương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đua xe đòi hỏi cơ bắp cần có độ nhạy cảm cao".
Người đàn ông mắt xanh cau này, nhìn Tiêu Vân nói giọng lạnh lùng: "Tôi đã dặn dò các anh nên cẩn thận. Mấy ngày này đừng có rời khỏi phạm vi bảo vệ của chúng tôi. Xảy ra chuyện này, tôi phải ăn nói với gia chủ thế nào đây?"
Tiêu Vân nghiến răng: "Chỉ là đua xe thôi mà. Tôi cũng từng đua trong khi bị thương nặng. Chẳng có gì là ghê gớm cả. Tôi có truy cứu trách nhiệm của các anh đâu, có gì mà không biết ăn nói?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian